Việc tạo đối tượng hay đưa hàm vào lớp đối tượng gây tốn hao xử lý (overhead), hơn nữa trong trường hợp hạn hẹp trình biên dịch trên môi trường đích không hỗ trợ biên dịch những cơ chế nhất định của C++ (như trên các thiết bị nhúng), thì việc phải hạ xuống các khái niệm xử lý ở mức thấp hơn, đơn giản hơn như function pointer là đương nhiên. Hoặc hoàn toàn phải phát triển bằng C (không có C++) thì muốn linh động phải dùng function pointer. Tư tưởng hướng đối tượng là tư tưởng mô hình hóa chứ không phải thuần túy lập trình: người ta vẫn có thể suy nghĩ hướng đối tượng và cài đặt bằng C với function pointer.
Chúng ta quen làm việc với tài nguyên dư dả, chức năng thừa thãi nên chưa có cơ chội áp dụng những thứ như vậy, nhưng nên nhớ rằng mọi thứ đều có vai trò, vị trí, trường hợp áp dụng riêng của nó, chỉ là ta chưa thấy thôi.
Đơn giản là hãy đục code của thư viện ffmpeg (thư viện xử lý âm thanh và video trên nhiều môi trường đích) để xem con trỏ hàm được áp dụng triệt để thế nào.